Ngày tôi ngỏ lời yêu
cô, cô không nói gì mà chỉ khóc, nước mắt như mưa làm ướt nhẹp vai áo tôi. Bản
lĩnh của người đàn ông đã trải qua gần mười năm quân ngũ không làm tôi giữ được
nước mắt.
Tôi gọi điện về nhà,
không ai nhấc máy, gọi cho mẹ, mẹ nói sẽ đón tôi khi tan học. Bước xuống xe cảm
giác thật khó tả, vậy là sau năm năm học tập và rèn luyện tôi đã trở thành một
sĩ quan trong quân đội nhân dân Việt Nam.
Xa xa thấp thoáng có hai
người phụ nữ đang chờ ở cổng bến xe. Không khó để nhận ra mẹ tôi và một người
phụ nữ. Chào mẹ, quan sát người phụ nữ bên cạnh tôi đoán chắc cũng chạc tuổi
chị tôi, chưa biết xưng hô như thế nào, mẹ tôi bảo: "Cô Vân hiệu phó trường tiểu học Chư
Rai, cùng lớp bồi dưỡng nghiệp vụ với mẹ". Tôi đỏ mặt vội vàng: "Cháu chào cô". Nhìn tôi trong
bộ quân phục mẹ và cô Vân không khỏi trầm trồ, tôi ngượng quá, chẳng biết nói
thế nào.
Trở thành Bí thư chi đoàn
nơi có gần 100 đoàn viên, tôi phát huy hết khả năng vốn có của mình, nào là văn
nghệ, thể thao, kẻ vẽ... Bẵng đi một thời gian, đã đến ngày thành lập đơn vị, bí
thư Đoàn cơ sở giao cho tôi một bài hát để giao lưu với đơn vị kết nghĩa.
Thật bất
ngờ vì người song ca với tôi không ai khác là cô Vân mà tôi mới gặp hôm nào ở
bến xe. Trong trang phục áo dài trông cô như một nữ sinh duyên dáng, nếu tôi
không biết cô có lẽ tôi đã xưng hô khác. Khúc hát du dương "Gió hãy nói rằng tôi yêu em, gió hãy nói rằng em yêu anh" làm tôi cầm tay cô trao nhau lời hát mà quên
đi đây là người bạn của mẹ mình.
Rồi công
việc đơn vị giao giúp đỡ nhà trường, nói chuyện truyền thống cho các em học
sinh, tôi gặp cô nhiều hơn. Không biết từ lúc nào hình ảnh cô cứ "nhảy
múa" trong đầu tôi, tôi nhắn tin, gọi điện, gặp cô mà không biết chán. Cô
không đẹp nhưng nét duyên đôi mắt, má lúm đồng tiền, cách nói chuyện... Không
biết từ lúc nào, tôi không còn gọi cô nữa mà thay bằng cách gọi rất trìu mến
Diệu Vân và hay trêu cô là đám mây đẹp khó tính, còn cô gọi tôi là chú ca sĩ bộ
đội.
Cô hơn
tôi năm tuổi, một giáo viên có chuyên môn tốt, sau năm năm ra trường đã được đề
bạt làm hiệu phó. Nhiều chàng trai có ý đến với cô nhưng ái ngại vì hoàn cảnh
gia đình, cô phải nuôi em gái đi học và người mẹ bị bệnh đã nhiều năm. Biết
được điều này, tôi càng cảm phục cô hơn.
Mẹ cô
mất, cô suy sụp nhưng vẫn gắng gượng vượt qua mà nuôi em đến khi tốt nghiệp đại
học. Ngày tôi ngỏ lời yêu cô, cô không nói gì mà chỉ khóc, nước mắt như mưa làm
ướt nhẹp vai áo tôi. Bản lĩnh của người đàn ông đã trải qua gần mười năm quân ngũ
cũng không làm tôi giữ được nước mắt. Tình yêu chân thành của tôi đã thuyết
phục được cô, chúng tôi yêu nhau mà không lường trước còn nhiều gian nan phía
trước.
Đã mấy
năm ra trường mà không thấy tôi đưa bạn gái về nhà, mẹ thúc dục. Tôi chia sẻ: "Con yêu cô Vân mẹ nhé!". Mẹ
tôi giẫy nảy: "Không được, con không
hiểu tại sao giờ này nó chưa có chồng à, nó hơn con năm tuổi, vả lại nó là bạn
mẹ. Mẹ cấm con". Lời nói của mẹ làm tôi chết lặng. Mẹ tôi cũng không
giải thích được tại sao cô ấy chưa lấy chồng, song cả gia đình đều lên tiếng
phản đối mạnh mẽ.
Cuộc đời
thật nhiều bước ngoặt khó lường, tôi được đơn vị cử đi học hai năm sau đại học
vì thành tích cao trong công tác. Tôi cầm quyết định trên tay mà buồn vui xen
lẫn. Cô động viên tôi nhiều lắm nhưng ánh mắt không khỏi buồn rầu. Đường công
danh của tôi rồi đây sẽ có nhiều thăng tiến, nhưng tôi sợ không giữ được tình
yêu cho riêng mình.
Thời
gian đi học, tôi không thể nào liên lạc được với cô nữa, thỉnh thoảng mẹ cũng
gọi điện động viên tôi học tập, mẹ tưởng như tôi đã thật sự quên lãng người con
gái ấy. Về nghỉ Tết tôi tìm cô nhưng hàng xóm cho biết cô đã chuyển đi nơi
khác. Tình cờ một buổi chiều, tôi gặp cô mà không tin nổi vào mắt mình, cô ấy
đang mang thai. Nhìn thấy tôi cô cố tình tránh mặt, ký ức hiện về, tôi nhớ lại
đêm chia tay, lý trí như mách bảo... Tôi theo về tận nhà mặc cho ấy ngăn cản.
Cô khóc nhiều lắm, cô mong đứa con sau này sẽ giống tôi nhưng không muốn tôi vì
cô mà phải khổ.
Tôi ôm
chặt lấy cô không rời nửa bước. Tôi thầm hứa ngày ra trường sẽ là ngày tôi cưới
cô bởi tôi biết "Tôi không thể mất
cô thêm lần nữa". Tôi chợt nhớ một lời mà nhà văn nào đó đã từng chia
sẻ: "Hạnh phúc có rạn vỡ sẽ có hàn
gắn và ai chưa từng trải qua đau thương sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được hạnh
phúc mà mình đang có".
ANH ANH