Tản văn của Vũ Duy
Hôm nay mình mới lại viết
blog sau một thời gian dài bỏ quên nó. Hình như mỗi lần có sự sẻ chia mình mới
nhớ đến, thật là buồn cười... Mình đang cười cho nhiều điều và cũng đang khóc
cho sự buồn đau của một số phận. Được sống đủ đầy nhưng trên "đường
cày" tri thức vẫn phải quỵ lụy vì "lẽ sống" ở đời.
Lạ thay những thứ đáng lẽ
mình phải được hưởng không mua được bằng tiền, thế mà... thậm chí nó làm con người
phải theo sự sai khiến để đạt được ước vọng mặc dù trong thâm tâm, lòng tự
trọng không cho ta làm điều đó. Rất khó khăn để đưa ra một quyết định, mình có
làm hay không rồi vẫn phải đẩy đưa theo tiếng gọi của sự ghê tởm mà lâu nay cứ
tưởng phải kính trọng. Một tâm hồn, trái tim ngây thơ, đang bị những sự tính
toán nhuốm màu trắng đen. Ai có hiểu cho ta ?
Buổi chiều đi ngang qua
những hàng bằng lăng tím biếc nở rộ đón ánh nắng chiều tà ấm áp. Mình lại nhớ có
lần đọc được quyển sách nói về sự thủy chung và chân thành của màu tím. Thế mới
biết, trong tim ta, suy nghĩ của ta không phải mọi thứ đều có thể hoàn hảo.
Sống thật lòng đã khó nhưng sống giả dối còn khổ tâm hơn nhiều.
Ai trong đời đều có lần
vấp ngã và trải qua giây phút quý giá cho bài học ở đời. Ta không mong gì hơn
ngoài sự tốt đẹp tươi mới của mùa xuân, mùa hè được hưởng sự mát lành, mùa đông
là nỗi ấm áp trong tim. Còn mùa cuộc sống là sự sống động chân thành. Được chia
sẻ những điều thầm kín với những người bạn chân thành ta cảm thấy dễ chịu và
nhẹ nhõm hơn, vì không phải lúc nào cũng có thể nói được điều này với tâm trạng
thoái mái.
Nếu cho ta đi lại những
bước đường đã qua ta sẽ không chọn những đoạn đường phẳng lặng mà giả dối. Dẫu
có qua chông gai vẫn phải có đôi vai vững chắc, đôi chân cứng rắn và trái tim
biết ăn năn. Ta hãy sống không riêng cho ta mà hãy cho bố mẹ, những người thân
yêu của ta luôn ngẩng đầu vì ta. Còn những điều xấu xa hãy cho qua như một cơn
gió, như một sự méo mó của đời người.
Trí tuệ là điều cần thiết
nhưng nên cần có bản lĩnh để biết chịu đựng, biết làm những điều hay lẽ phải khi ta cần. Viết
những điều này hình như một lúc nào đó ta cũng sẽ an ủi cho ta, cho sự la cà cuộc
sống đừng nhuốm màu bất hạnh, cho sự an lành luôn nảy nở sinh sôi. Cảm ơn đời,
cảm ơn cuộc sống đã cho ta biết sống.
HY VỌNG