Bài của Vũ Duy
Hà Nội hôm nay lại trở lạnh, những cơn gió yếu ớt của ngày đông còn xót lại nhưng cũng làm tê tái tâm hồn. Mấy ngày nay mình chẳng muốn viết gì cả, định viết rồi lại thôi. Có chị báo Phụ Nữ đặt bài viết mà lại bị phê bình bài nhạt nhẽo, chưa thuyết phục được bản thân chị nên khó để độc giả đón nhận. Chị nói như vậy mình còn cảm thấy nhẹ nhàng lắm, đọc lại mình thấy còn tệ hại hơn nhưng vẫn nhớ cảm ơn chị nhiều, điều đó làm mình tốt hơn.
Có lẽ mình còn gượng gạo, tình cảm tâm trạng chưa thực sự thoải mái. Mọi thứ không có gì là dễ dàng cả.
Mới đầu tối xem tivi lại buồn... Mình chỉ là một cá nhân bé nhỏ của xã hội mà sao thấy bức xúc, đắng cay, mâu thuẫn xã hội đều xót xa bực bội. Đã thử nhiều lần không cần quan tâm, cứ sống ta là ta, đừng nghĩ đến họ nhưng không thể chịu được. Bản tính vốn có là như thế. Trái ngang, bức xúc đều ý kiến, tranh luận...
Không phải mang trên người hai chữ đảng viên là anh có quyền, hãy nên nhớ đảng viên luôn là những công bộc của nhân dân, của xã hội mà sao người ta cứ đè đầu cưỡi cổ nhau. Vì quyền lợi, chính xác là vì lợi ích cá nhân đã sinh ra nhiều thứ tiêu cực. Tâm lý sinh viên về tỉnh lẻ xin việc đều có chung suy nghĩ bao nhiêu tiền, bao nhiêu triệu để được vào nơi nào đó làm việc, đi đâu người ta cũng nói phải nhớ mang phong bì mới đạt được mục đích. Đến ngay cả học sinh mẫu giáo mà cũng bị nhuốm màu tiêu cực. Thử hỏi có ai không biết tất cả những điều này.
Tôi biết, các bạn biết và xã hội đều biết, nhưng tại sao năm này, năm khác, hay năm nữa đều không ai chịu nói ra, không ại chịu thừa nhận sức mình có như thế này mình chỉ được hưởng quyền lợi như thế này, để khỏi phải đau đầu, khỏi phải khó khăn, khỏi phải tranh đấu với nhau. Thế cho nên mới sinh ra một xã hội những con người quen nói dối nhau để đạt được mục đích và sâu xa không biết rằng điều này sẽ làm lụi bại con cháu của chúng ta...
Chỉ vài dòng blog để lan man những tâm sự và trải lòng. Mong muốn ngày ngày xã hội đều phải tốt lên và con người cũng nên quay về sự chân thành