Tác giả: Duy Hiển
Mới 5 giờ 30 phút sáng mà thành
phố Đà Nẵng đã nhộn nhịp người đi lại, quán xá cũng mở cửa từ rất sớm. Ở Đà
Nẵng một ngày mà thấy nhiều điều mới rất hay và cũng nhiều điều đã cũ nhưng
“lạ”.
Tôi đi chuyến xe
tối từ Pleiku xuống Đà Nẵng, đang còn ngái ngủ thì đã đến nơi, không vào trung
tâm thành phố mà tôi xuống chợ Miếu Bông thuộc quận Cẩm Lệ để đợi bạn đến đón.
Nghĩ bụng sẽ có vài chiếc xe ôm ra mời chào, vậy mà “sự mong đợi” đã không xảy ra.
Tôi hỏi bạn thì vỡ lẽ, nếu có nhu cầu đi thì người ta chạy, còn không có thì
cũng không kỳ kèo.
Thời tiết Đà Nẵng
mùa hè thật oi nồng, sáng sớm mà nắng đã kéo đến. Tranh thủ còn dịu mát tôi
cùng bạn đi dạo trên xe máy một vòng quanh thành phố để thưởng thức cảnh đẹp.
Đà Nẵng đang vào thời kỳ cao điểm của những công trình xây dựng, tuy có bụi
nhưng vẫn sạch, rất hiếm thấy rác xuất hiện trên đường phố qua một đêm, và cũng
ít thấy những dòng chữ quảng cáo viết trộm trên tường.
Ghé một quán mì
Quảng trên đường Nguyễn Tri Phương ăn sáng, tô mì có vị ngọt và đậm đúng chất
của người Quảng, giá cả cũng thật bình dân với 14.000 đồng/tô. Sau đó, anh bạn
chở tôi đến một quán cà phê có cái tên rất bình dị- Long, nằm ở ngã tư đường
Quang Trung và Lê Lợi, quán được bài trí đơn giản nhưng sang trọng. Nếu so sánh
chất lượng với cà phê của xứ Pleiku mình thì thật khập khiễng nhưng về sự thu
hút khách thì khó có thể sánh bằng, cộng thêm giá cả hợp lý đến mức khó tin,
nếu không nghĩ rằng ta đang ở một thành phố du lịch. Vậy là bữa sáng, cà phê
với vài điếu thuốc ngựa trắng của hai người ở Đà Nẵng chưa đến 50.000 đồng.
Buổi chiều, hóng
mát bạn đưa tôi ra đường Bạch Đằng ngắm cầu sông Hàn mà lâu nay tôi vẫn nghe
nói đó là niềm tự hào của người Đà Nẵng. Uống ly nước mát hòa mình vào làn gió
từ dòng sông thổi vào xua tan đi cái nóng nực ngày hè. Thường thì ở Pleiku, khi
đi uống nước ở những quán cóc vỉa hè, tôi hay mang theo vài ngàn đồng tiền lẻ
để cho người ăn xin, hôm nay ở đây lại khác. Nạn ăn xin đang gây nhức nhối cho
một số thành phố đã không còn xuất hiện ở Đà Nẵng nhờ những chính sách hết sức
linh hoạt của chính quyền thành phố. Điều này càng làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có
mà thiên nhiên đã ban tặng cho thành phố ven biển này.
Bên bờ sông Hàn về đêm |
Lang thang ra bãi
biển Mỹ Khê gặp cơ man nào là người tắm biển, thỉnh thoảng gặp một vài anh Công
an, cứu hộ viên nhằm giữ trật tự và bảo đảm tính mạng cho người tắm biển. Lâu
lâu lại nghe tiếng loa phát thanh cảnh báo về việc tắm biển lạc mất trẻ em.
Đêm, đứng trên cầu
sông Hàn ngắm cảnh đẹp hiền hòa, thơ mộng, tôi chụp lại vài tấm ảnh để làm kỷ
niệm, mặc cho thời gian càng lúc càng về khuya người đi người lại vẫn tấp nập.
Tôi lại theo bạn về chợ Cồn, nơi hoạt động chợ đêm như ở gần Trung tâm Thương
mại của Pleiku, vẫn là những cảnh người mua người bán quen thuộc nhưng sự nhộn
nhịp thì khác, có lẽ do dân số, cũng như đời sống của họ có vài điểm khác ta.
Trở về khách sạn
để chuẩn bị cho ngày mai đến nơi mới, tôi vẫn không khỏi băn khoăn cho một vài
câu hỏi về sự so sánh Pleiku ta và Đà Nẵng. Rõ ràng, Đà Nẵng hơn ta về mặt kinh
tế, vậy mà sao mức sống, giá cả của họ dễ chịu đến vậy? Đà Nẵng vẫn liên tục
xây dựng, quy hoạch, cũng bụi bặm, cũng nhộn nhịp những người, vậy mà thành phố
họ vẫn ít rác...
Có lẽ ta cần nhìn
lại chính mình...?