Thương hiệu gốm Hương Canh, huyện Bình
Xuyên, Vĩnh Phúc nổi tiếng cả nước từ nhiều năm, sản phẩm này đã xuất khẩu một
số nước trên thế giới, được tặng bằng khen “Hình ảnh Apec và di sản văn hóa
Việt Nam” năm 2006. Vậy mà giờ đây toàn thị trấn Hương Canh chỉ còn một nơi duy
nhất là thôn Lò Cang làm gốm. Người làm gốm đếm trên đầu ngón tay, 204 hộ dân
với 825 nhân khẩu còn 4 hộ gia đình theo nghề.
“Không biết làm gì mới cho làm gốm”
Bà Bùi Thị Nụ một thợ gốm lâu năm ở Hương Canh, chua
chát nói với chúng tôi về anh con trai hơn 40 tuổi của mình như vậy. Bà cho
hay, trước kia con trai bà làm công nhân kỹ thuật ở các khu công nghiệp, nay
sức khỏe giảm sút, về nhà bà truyền lại nghề gốm.
Bà cũng biết làm gốm từ hồi còn trẻ nhưng từ hồi địa
phương kêu gọi, vận động hỗ trợ mới trở lại làm nghề được hơn 5 năm, thu nhập
không cao song cũng đủ chi tiêu. Sản phẩm nhà bà Nụ sản xuất chủ yếu vẫn là
tiểu sành, chum vại, bình đựng rượu, ngoài ra các vật dụng khác không nhiều vì
khó cạnh tranh trên thị trường.
Chúng tôi được tiếp xúc khá nhiều người đã từng làm
gốm nhưng nay chuyển sang bán nước, làm công nhân khu công nghiệp... Được nghe
những câu chuyện “bi hài” về một nơi sản xuất gốm nổi tiếng đang có nguy cơ
chìm vào lịch sử. Theo suy nghĩ của nhiều người dân, cái tên làng gốm Hương
Canh bây giờ không còn nguyên vẹn của một làng nghề nữa, có chăng chỉ là thương
hiệu đã được lưu truyền từ hơn 300 năm nay.
Một nghệ nhân tâm huyết giữ nghề
Được mọi người giới thiệu, chúng tôi tìm đến nhà ông
Nguyễn Thanh, người có tuổi nghề lâu nhất trong thôn. Gặp ông với dáng vẻ mệt
mỏi, tay run rẩy, cử động chậm chạp, người gầy gò hơn những tấm hình mà ông đã
từng tham gia ở các hội thi làng nghề một, hai năm về trước.
Bà Giang Thị Nhạn, vợ ông Thanh buồn bã: “Ông bị tai
biến cách đây hai tháng, không biết sức khỏe sẽ tiến triển như thế nào, chỉ
mong ông khỏe lại, chứ để tiếp tục làm nghề thì chẳng nghĩ đến nữa”.
Giọng mệt mỏi, ông Thanh vẫn cố gắng nói hết niềm đam
mê được làm gốm từ nhỏ, suy tư, trăn trở với thực tế hiện nay. Ông còn nói cô
con gái tìm bằng được những hình ảnh ông tham gia và được tôn vinh tại Festival
gốm sứ Việt Nam - Bình Dương năm 2010 cho chúng tôi xem.
Trong số 4 hộ gia đình thì nhà ông Thanh có người theo
nghề gốm đông nhất. Ông Thanh đã từng bỏ rất nhiều thời gian tìm hiểu học thêm
nghề gốm ở các nơi khác trong cả nước, kết hợp với những thế mạnh vốn có của
làng nghề mình mà cải tiến sản phẩm.
Từ sản xuất các vật dung gia đình đơn giản, gia đình
ông đã làm ra nhiều loại sản phẩm gốm dùng cho sinh hoạt hàng ngày, rồi phục vụ
cho trang trí nội thất, làm hàng mĩ nghệ... sản phẩm được xuất khẩu đi nhiều
nước, bỏ mối ở nhiều nơi. Chính vì vậy mà bao năm qua gia đình ông đã sống được
bằng chính nghề gốm “gia truyền”
Quyết tâm gìn giữ nghề cha ông để lại, ông Thanh đã
động viên các con theo nghề. Ông có bốn người con, hai trai, hai gái thì cả bốn
người đều làm gốm. Song hai cô con gái chỉ những dịp cuối năm hàng đặt nhiều,
mới tranh thủ về giúp thêm với gia đình, thời gian chính là làm việc khác bên
gia đình chồng.
Anh con trai Nguyễn Hồng Quang đã tốt nghiệp Đại học
Mỹ thuật, nay về vận dụng những kiến thức đã học để nâng cao chất lượng sản
phẩm, anh Quang là một trong những thợ trẻ được tặng nhiều danh hiệu ở các hội
thi thợ gốm trong nước.
Gia đình ông cũng là gia đình duy nhất có hệ thống
nung gốm bằng ga, nên sản xuất được nhiều, độ đều, độ bền tốt và sản phẩm bán
chạy hơn. Theo bà Nhạn, để đầu tư hệ thống nung bằng ga phải mất rất nhiều tiền
nhưng khi khai thác lợi ích mang lại nhiều và ít ảnh hưởng đến môi trường xung
quanh.
Loay hoay tìm hướng đi
Với góc độ cá nhân gia đình ông Thanh hay gia đình bà
Nụ, bà Vụ, đã cố gắng góp một phần nhỏ công sức vào khôi phục nghề gốm là vậy.
Tuy nhiên, để bảo tồn và phát huy cả một thương hiệu gốm Hương Canh cần phải có
sự vào cuộc, quan tâm của chính quyền địa phương, bởi giờ đây như bản thân ông
Thanh sức khỏe trở lại đã khó, chứ chưa nói gì đến làm việc, còn bà Nụ năm nay
đã 75 tuổi.
Ông Nguyễn Đức Hợi, phó chủ tịch UBND thị trấn Hương
Canh cho biết: “Địa phương rất mong muốn phát triển nghề, nhưng thực tế bây giờ
không cho phép, khi các khu công nghiệp ngày càng mở rộng, thanh niên đến tuổi
trưởng thành phần đông đi làm công nhân có thu nhập cao hơn. Chúng tôi chỉ cố
gắng gìn giữ để nó không mất đi, đó cũng là một điều đáng mừng”.
Từ năm 2000 đã có một tổ chức phi chính phủ đầu tư để
phát triển, khôi phục lại làng gốm, song nhiều hộ gia đình không mặn mà với
hướng đi này. Gốm Hương Canh rất khó cạnh tranh trên thị trường về giá bán,
kiểu dáng, nếu nhiều loại sản phẩm ở chợ thị trấn khác nhau thì chắc chắn không
phải hết là gốm Hương Canh, một số người biết về chất lượng sản phẩm thì họ mới
biết cách chọn lựa và ưu tiên sử dụng mặt hàng này, ông Hợi giải thích thêm.
Tại chợ trung tâm của thị trấn Hương Canh, gốm được
bày bán la liệt đủ mẫu mã, kiểu dáng. Nhưng thực tế cho thấy tận dụng mặt bằng,
nhiều cửa hàng đã bán gốm Hương Canh xen lẫn với các loại khác.
Một số khách hàng khách quan nhìn nhận, riêng về
mẫu mã, kiểu cách, giá thành của gốm Hương Canh không bằng được các loại gốm
khác, xong chất liệu độ bền thì chính là ưu điểm nổi trội.
Một chủ cửa hàng gốm tại thị trấn nhận xét, nếu như để
trà vào trong lọ gốm thì trà không bao giờ mốc mà giữ nguyên mùi thơm. Rượu để
trong chĩnh gốm thì không bị thấm, không bay mùi hay giảm nồng độ...
Tìm hiểu thêm, tôi được thợ gốm Nguyễn Giang Anh hướng
dẫn chi tiết cho cách phân biệt gốm Hương Canh và các loại gốm nơi khác. Để
nhận biết, người mua quan sát sản phẩm thấy màu sắc trong ngoài như nhau, khi
gõ vào cùng một sản phẩm nhưng gốm Hương Canh có tiếng thanh và vang hơn. Sở dĩ
có điều đó vì đặc trưng chất liệu đất sét không pha cát và gốm Hương Canh không
dùng đến chất tạo men.
Rõ ràng, để gìn giữ nghề gốm Hương Canh, điều cần
thiết lúc này không phải mở rộng làng nghề mà phải nâng cao chất lượng sản phẩm
gốm về mẫu mã, kiểu dáng, cũng như cải tiến công nghệ để giảm chi phí sản xuất,
hạ giá thành sản phẩm. Đồng thời cần sự quan tâm của chính quyền địa phương
định hướng phát triển làng nghề có quy hoạch cụ thể, có chính sách trợ giúp khó
khăn, tạo điều kiện về mặt bằng, nơi sản xuất, có như vậy nghề gốm Hương Canh
mới có thể phát huy và gìn giữ được lâu bền.
Chia tay làng gốm Hương Canh, tôi vẫn nhớ mãi giọng
nói thều thào mà đầy trăn trở của ông Nguyễn Thanh: “Hơn 40 năm làm gốm, tôi
chẳng mong được gọi mình là nghệ nhân, chỉ mong sao nhà nước có sự quan tâm để
gốm Hương Canh vẫn còn đất sống”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét