QĐND - Chủ nhật, 16/12/2012
Chúng tôi có dịp lên Lạng Sơn vào dịp cuối năm.
Dự định của mọi người trong đoàn là đi tham quan, kết hợp với mua sắm vài thứ
cho gia đình. Được lái xe dẫn đường, chúng tôi đến trung tâm thương mại Hồng
Kông gần khu vực cửa khẩu quốc tế Tân Thanh. Ngay lối đi vào cổng chính có một
pa nô lớn với tiêu đề “Thiên đường mua sắm”.
Vừa bước vào cổng, chúng tôi đã nhận được rất
nhiều lời mời chào. Hàng trăm mặt hàng gia dụng, điện tử được bày bán, nhìn khá
bắt mắt. Dừng lại ở hàng chăn ga, gối nệm, tôi bị cuốn hút bởi chiếc chăn bông
có vẻ rất ấm áp. Chị bán hàng đon đả: “Anh mua chăn, em bán rẻ 850 nghìn”. Tôi
buột miệng: “Cái này chắc chỉ đến 400 nghìn”. Chị bán hàng năn nỉ trả thêm,
song với thái độ bán hàng chèo kéo khách, tôi không hài lòng nên quyết định
không mua nữa. Tôi tiếp tục đi xem ở quầy bán khác.
Lúc chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại Hồng
Kông để ra ngoài, tôi gặp chị bán hàng lúc trước, đang đứng chặn ngay lối ra với
chiếc chăn bông đã được gói gém vào túi xách cẩn thận. Chị ta nắm tay tôi lại
nói to: “Chăn của anh đây, 400 nghìn, lấy đi”. Tôi trả lời: “Tôi không thích
nên tôi không lấy”. Lập tức, trước mặt tôi xuất hiện vài ba thanh niên với giọng
điệu thách thức, cợt nhả. Chị ta buông hàng loạt những từ ngữ chẳng hay ho gì,
kèm theo lời dọa dẫm: “Không mua hàng thử hỏi có rời khỏi đây được không”. Mọi
người trong đoàn của chúng tôi đều bức xúc bởi cách hành xử thiếu văn hóa, song
vẫn nhẹ nhàng giải thích lại với chị bán hàng. Được nước, chị ta to tiếng hơn nữa,
một số người bán trong trung tâm thấy thế hùa vào nói theo, bắt tôi phải mua.
Thấy tình hình căng thẳng, một anh bạn tôi đã gọi điện cho công an địa phương.
Các anh công an khuyên chúng tôi nên gặp Ban quản lý trung tâm thương mại để giải
quyết cho hợp lý. Quan sát thấy bạn tôi đi về phía phòng làm việc Ban quản lý,
một thanh niên đã chặn đường lại quát lớn: “Nếu các ông không mua nữa thì đưa
đây 50 nghìn”. Tuy nhiên, thấy chúng tôi có thái độ cương quyết và nghe thoáng
chuyện đi gặp Ban quản lý chợ, họ đã để chúng tôi đi, nhưng không quên kèm theo
những lời “tục tĩu”.
Chúng tôi ra về mà trong đầu ngổn ngang bao
nhiêu suy nghĩ. Không biết đã có bao nhiêu đoàn khách tham quan, du lịch, mua sắm
gặp hiện tượng trên ở “Thiên đường mua sắm” trung tâm thương mại Hồng Kông ? Và
liệu chính quyền địa phương có biết được những việc không hay vẫn thường ngày xảy
ra nơi đây, hay cứ để “thói xấu” này sẽ làm mất dần đi những du khách đến với
quê hương mình ?
DUY HIỂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét